Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

THƠ KHÓC BẠN




‘Tin buồn:
Ngày 24-8-2014 bạn Võ Luận,
CHS Trung Học Nguyễn Huệ,
Đại Học Nông Lâm Súc Saigon khóa 10, từ trần vì chứng u não.


Không phải“Thơ Khóc Bạn” vì tôi không có khả năng làm thơ Khóc Bạn kiểu Nguyễn Khuyến làm thơ “Khóc Bạn Dương Khuê.”Bạn thì cũng không đúng nghĩa là bạn vì VL cách tôi tới 10 tuổi, chỉ là em thôi. Đúng là viết bài khóc cho những người đồng hội cùng thuyền của 1 thế hệ sinh bất phùng thời.
Sau 1954 có 1 thế hệ thanh niên sinh ra và lớn lên cùng với chế độ mới ở Miền Nam VN : Nền Đệ Nhất VNCH. Sau 1975 chế độ sụp đổ sinh ra 1 lớp người khoa bảng sinh bất phùng thời.
Cứ mỗi lần thay đổi chế độ cai trị thì có 1 lớp người được sản sinh như thế. Triều Nguyễn sản sinh thế hệ Nguyễn Khuyến-Dương Khuê. Họ ra làm quan rồi sau khi người Pháp sang họ phải cởi áo từ quan về “Vườn Bùi chốn cũ” vui với cỏ cây để rồi 1 chết, một sống khóc bạn mà thực chất là khóc cho thân phận của thế hệ sinh bất phùng thời của mình. Tiếp theo một thế hệ khác lớn lên, trưởng thành trong môi trường “Văn Hóa Pháp.” Một thế hệ khoa bảng Mới được ra đời. Nhà thơ Hữu Loan, tác giả bài thơ Màu Tím Hoa Sim, ở trong số đó. Một mối tình lãng mạng giữa anh gia sư khoa bảng thời Tân Học con nhà nghèo nhưng đẹp trai học giỏi Hữu Loan yêu cô học trò nhỏ của mình là con nhà Tiểu Tư Sản gốc Nam Bộ(gọi mẹ bằng má) lai Bắc Kỳ. Sau vụ Đấu Tố Địa Chủ và Nhân Văn Giai Phẩm nhà thơ cũng “cởi áo từ quan” bất phùng thời về vui thú với nghề chẻ đá đem đi bán. Lúc đó không có ai khóc bạn cả. Có ông bạn nghệ sĩ Phạm Duy dong tê vào Nam đem bài thơ Màu Tím Hoa Sim nổi tiếng phổ ra ca khúc Màu Tím Hoa Sim cùng tên nhắc nhở 1 thời nam thanh nữ  tú người VN bỏ 1 thời thanh xuân đi theo Kháng Chiến.
Nay có người viết bài khóc bạn, khóc cho thế hệ sinh bất phùng thời sau 1975. Đó là thế hệ thanh niên lớn lên trong môi trường Miền Nam VN với nền Đệ Nhất VNCH(ĐIVNCH). Trường Trung Học Nguyễn Huệ Tuy Hòa PY sinh ra và lớn lên cùng nền ĐIVNCH(1954-1963) là nơi chủ yếu sản sinh thế hệ này ở PY. Tới năm 1960 thì nền ĐIVNCH trưởng thành. Các trường Đại Học cũng trưởng thành và nở rộ ra đón nhận thế hệ thanh niên mới lớn. Rồi đảo chánh năm 1963. Tiếp theo nhiều biến cố dẫn đến năm 1975 thì Miền Nam VN rã rời và sụp đổ. Nhiều cảnh ly tán, đổi đời. Trong số đó có bạn Võ Luận bị đẩy vào cảnh “Vui Thú Với Cỏ Cây” ở núi rừng Darlak-Sông Hinh để mong có được 1 cuộc sống độc lập tự do.
Xin giới thiệu tập thơ “Xin Nói Cùng Anh” của bạn Võ Luận để biết tâm trạng 1 người sinh bất phùng thời ở thời nay.
Sinh bất phùng thời” có ý là sinh không họp với thời thế. Trong cùng 1 thời đểm có người phùng thời và bất phùng thời sau trước đan xen hiện hữu. Trong đám tang VL có cả Đào Tấn Lộc, cựu sinh viên Nông Lâm Súc, sinh phùng thời đến viếng tang.

Trước tiên đăng 2 bài thơ của BS Trần V Chiến thương cảm người sinh bất phùng thời Võ Luận.
VỀ ĐI ANH
Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn anh
Khi những trang thơ tặng tôi vừa đến
Cơn bạo bịnh bắt anh nằm xuống
Để bao người thân thấp thoảng lo âu
Thể mới hiểu cuộc đời lắm bể dâu
Ta trong cuộc đời ta thật nhỏ bé
Nếu gọi cả cuộc đời ta là mẹ
Thì ta mải chỉ là đứa trẻ nhỏ nhoi thôi
Anh với tôi may mắn có cuộc đời
Tuổi tôi và anh chắc cùng trang lứa
Đã quá nửa đời người vẫn còn nặng nợ
Thơ với đời còn lắm truân chuyên
Đọc thơ anh có cái chút bình yên
Nhưng cũng có những cồn cào dậy sóng
Anh đã chọn nơi bình yên để sống
Mặc bão dông biển gầm thét ngoài khơi
Hãy cố lên qua bạo bệnh anh ơi
Vợ và người thân đang chờ anh đấy
Nương café mùa này sai trĩu trái
Vì nhớ anh xa mà cây rũ lòng đau
Nếu có duyên mình sẽ được gặp nhau
Tôi với anh có lẽ thành tri kỷ
Đứng lên đi để về đi anh nhé
Cuộc đời này còn bao việc cần anh.

ĐƯA TIỄN NGƯỜI ĐI
Thế là anh đã đi rồi
Mấy chục mùa Thu lá vàng rơi
Xin thắp nén nhang lòng từ tạ
Từ nay đường 2 ngả chia đôi
Anh giờ đã về với tổ tiên
Tiếng chuông buồn bã trước cữa thiền
Tiếng mõ ru hồn anh trong gió
Vụt tắt đâu rồi ánh sao đêm
Vẫn biết cuộc đời phải chia xa
Nước mắt tôi rơi cứ nhạt nhòa
Lỗi hẹn ta không thành tri kỷ
Thơ tôi tặng anh mấy ngày qua
Có nỗi đau nào anh biết không
Con mất đi cha vợ mất chồng
Gia đình mất anh người thân thiết
Để rồi các cháu nhớ mong ông
Anh đã đi rồi cây buồn bã
Chiều Thu lá đổ chẳng ai trông
Trang thơ cuộc đời còn dang dở
Người đi người ở lại nhớ mong
Hôm nay tiễn biệt có bao người
Chẳng vành khăn trắng cũng lệ rơi
Để anh ra đi lòng thanh thản
Về với Vĩnh Hằng nhớ anh ơi.
Và sau đây trích 1 số bài trong tập thơ “Xin Nói Cùng Anh” của Võ Luận

Tự Tình
Đức mỏng tài hèn ngoài sáu mươi.
Nâng niu nhân nghĩa để làm người.
Mắt thấy ăn mày lê góc phố.
Lòng nào thanh thản ngắm hoa tươi?
Tự do, dân chủ nhìn mơ ước.
Văn minh tiến bộ thấy yêu đời.
Áo ấm cơm no là hạnh phúc.
Mình còn chưa có lấy chi chơi.

Ông Lão Ấy
Ông lão ấy đi qua thời bao cấp.
Qúa nửa đời tay lại trắng tay.
Ông lão buồn bỏ xứ đến đây.
Làm tận lực cho café ra trái.
Ông những tưởng ngày vui rồi trở lại.
Vào cuối năm đến mỗi mùa thu hái.

Giữ café ông lão lại buồn.
Những trẻ em đang tuổi đến trường.
Đi hái trộm café kiếm sống.
Những chàng trai đã mỏi mòn hi vọng.
Vác trộm cà quanh quẩn đâu đây.
Những cụ già tóc bạc trắng như mây.
Bới lá rụng nhặt hạt café còn sót.
Ông lão ấy ngập ngừng chua xót.
Mót trộm cà được mất đến bao nhiêu?
Một hôm tắt hẳn bóng nắng chiều.
Bắt được trộm, ông lão nhìn bật khóc.

Hoa Cà Phê
Cả vùng hoa trắng xóa.
Trong nắng vàng lung linh.
Giữa bạt ngàn màu mỡ.
Thoang thoảng mùi hương đưa.
Gọi ong về cho mật.
Ngây ngất đến sinh vật.
Quyến rũ cả vùng quê.
Níu chân bao lữ khách.
Ôi loài hoa đất thánh.
Gồng gánh bao dân lành.
Hoa nuôi ta khôn lớn.
Ấp ủ những vần thơ.
Hoa tàn rơi kết trái.
Đâng vị ngọt cho đời.
Rạo rực bốn phương trời.
Nhờ màu hoa trinh trắng.

Chiếc Lá Rơi
Chiếc lá mới xanh màu hi vọng.
Chưa tan sương đã đón nắng mặt trời.
Cho trái thơm quả ngọt hoa tươi.
Cho mạch sống muôn loài từng nhịp thở.
Chiếc lá rơi rơi vào nỗi nhớ.
Lòng bâng khuâng lữ khách hướng quê nhà.
Chiếc lá rơi thành nhạc họa thi ca.
Khi lá chết quay về che lấy cội
Chiếc lá
       thản nhiên,
                   thầm lặng,
                                 không nói.

Hỏi Đá
Hỏi đá vì sao rơi lệ?
Nào có ai ức hiếp đá kia đâu?
Hay là đứng giữa trời sâu
Đá buồn cho đá hay đau lòng người?
Cũng là những giọt máu tươi.
Mà người lại vẫn trói người thế sao?
Tự do là nghĩa thế nào?
Văn minh thế ấy tại sao thế này!
Trói con người dắt tới tự do.
Nghĩa nào hạnh phúc ấm no?
Tôi xin hỏi đá, đá dò giúp tôi.

Đôi Mắt
Đôi mắt ấy! Dịu dàng tha thiết.
Nhìn vào tôi tôi lại cúi đầu.
Dẫu cho ngày tháng có xa nhau.
Đôi mắt ấy in sâu mãi mãi.
Cho xin lỗi một thời trẻ dại.
Một chút tình trong sáng buổi ban sơ.
Lời còn đây chưa nói bao giờ.

Dư Âm Đà Lạt
Qua những rừng thông tôi về Đà Lạt.
Trời mênh mông cây cỏ ngát hương thơm.
Hoa reo vui nở rộ ở ven đường.
Như đón đợi người tình xưa cũ.
Thông vi vu ru người tình yên giấc ngủ.
Hồ Xuân Hương in bóng những hàng cây.
Giữ giùm tôi kỷ niệm ở nơi đây.
Đừng đánh mất tôi đau lòng lắm đấy.
Tôi nhớ rõ những ngày xa xưa ấy.
Anh cùng em dạo gót quanh hồ.
Trăng vô tình đùa giỡn sóng nhấp nhô.
Người có ý gửi yêu thương vô tận.
Đà Lạt ơi! Thôi xin đừng hờn giận.
Khi chia tay có hẹn gặp bao giờ.
Để hôm nay một dịp thật tình cờ.
Gặp lại nhau cùng mừng mừng tủi tủi.
Sương lành lạnh cho ân tình gần gũi.
Nắng chiều nghiêng nâng tà áo ai bay.
Cây liễu kia đứng đợi đã bao ngày.
Buồn đến thế chắc nhớ trông nhiều lắm.
Tôi như kẻ tha phương từ vạn dặm.
Quay về đây trao lại những ước mong.
Qay về đây cho ấm lại đôi lòng.

Ký ức Nha Trang
Nha Trang một lần tôi ghé biển.
Biển vẫn xanh cát trắng như xưa.
Hàng dừa nghiêng theo gió đong đưa.
Tôi chợt nhớ tuổi mình trong khoảnh khắc.
Ngồi xuống cát tìm vỏ sò để nhặt.
Xếp thành hình tà áo trắng tôi yêu.
Nha Trang bãi biển nắng Chiều.
Cũng vẫn thế giữa dòng đời thay đổi.
Tôi khe khẽ tên người tôi muốn gọi.
Mà bâng khuâng ngơ ngác đến thế sao!
Chim trên trời dang cánh bay cao.
Tôi lặng lẽ in dấu chân trên cát…

Vĩnh biệt người bạn
Sinh bất phùng thời của tôi
HBC.


 


0 nhận xét:

Đăng nhận xét