Đọc bài
“Bác Đến Chơi Nhà” của Nguyễn Khuyến, nhà thơ và là nhà quan thời
phong kiến cựu học, thấy văn hóa giao tiếp của người xưa có cái hay hay khác với
lối giao tiếp ồn ào mà ngày nay thời XHCN văn minh ngàn lần gọi là văn hóa giao
tiếp ăn nhậu. Làm cái gì cũng “DÔ” trước
hết cả. Ký hợp đồng: “dô”; Khai trương “DÔ”;
hội nghị “DÔ”; tổng kết “DÔ; mở móng “DÔ”; đổ mê “DÔ”; lát gạch “DÔ”; sơn phết “DÔ”; về nhà mới “DÔ”; Khai giảng
“DÔ”; lên lớp “DÔ”; họp hội đồng “DÔ”; coi
thi “DÔ”; chấm bài “DÔ”; tổng kết “DÔ”
và vân vân…
Ngày xưa chỉ thấy: “Đã
bấy lâu nay bác tới nhà/Trẻ thì đi vắng, chợ thời xa/Ao sâu, sóng cả, khôn chài
cá/Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà/Cải chửa ra cây, cà mới nụ/Bầu vừa rụng rốn,
mướp đương hoa/Đầu trò tiếp khách, trầu không có/Bác đến chơi đây, ta với ta.”
Giao tiếp ngày xưa “Miếng
trầu là đầu câu chuyện” khác với văn hóa ngày nay “ăn nhậu, phong bì” và trước đây “thuốc điếu có cán” là đầu câu chuyện. Hãy xem ảnh minh họa bài viết:
Văn hóa giao tiếp “Dô” đời nay.
![]() |
Trai "Dô" |
![]() |
Gái cũng "Dô" |
![]() |
"Dô" cho lăn lóc đá, cho mê mẩn đời. |
Văn hóa giao tiếp đời xưa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét